ÁN LẠ ĐẤT PHƯƠNG NAM – KỲ 2 : VÀNG VÀ TÌNH

Hai người sống với nhau như vợ chồng được ba năm. Ông có thiện chí tặng cô 10 lượng vàng ròng, cái để làm vốn, cái để đeo chơi cho cuộc sống lóng lánh thêm một chút. Vàng của bổn hiệu được đóng dấu riêng hẳn hòi, đúng 9,8 tuổi, phân lượng đầy đủ. Quả là một thứ vàng danh trấn giang hồ.

TT – Một ông chủ tiệm vàng có tiếng ở thành phố C dù lớn tuổi nhưng vẫn yêu đời, ham chơi một cách chăm chỉ. Ông quen biết một cô gái có hoàn cảnh éo le, gay cấn, tình duyên dang dở.

>> Kỳ 1: Hai cái sự rơi

Hai người sống với nhau như vợ chồng được ba năm. Ông có thiện chí tặng cô 10 lượng vàng ròng, cái để làm vốn, cái để đeo chơi cho cuộc sống lóng lánh thêm một chút. Vàng của bổn hiệu được đóng dấu riêng hẳn hòi, đúng 9,8 tuổi, phân lượng đầy đủ. Quả là một thứ vàng danh trấn giang hồ.

Vàng lên tiếng

Ba năm sau, cô gái quen biết và chung sống như vợ chồng với một thanh niên khác. Ông chủ tiệm vàng và cô gái lặng lẽ chia tay. Trong buổi đầu xây dựng tổ ấm, cô gái chợt muốn mua cái tivi. Cô đưa cho anh thanh niên một lượng vàng bảo đi bán lấy tiền, bởi có tiền mới có tivi. Sách vở dạy vậy.

Chàng thanh niên cầm lượng vàng, xem địa chỉ bổn hiệu thấy cũng gần nhà bèn đến đó bán cho chắc ăn. Người đứng sau quầy phụ trách mua bán vàng là cô con gái út của ông chủ tiệm. Cô gái út xem lượng vàng, chê: “Vàng này non, không đủ tuổi”.

Anh thanh niên nói: “Cái gì? Cô nói làm sao vậy? Vàng này đóng hiệu của tiệm cô mà không đủ tuổi hả? Ở nhà còn có bảy, tám lượng vậy nữa đó”.

Thiệt là một tiết lộ trật bàn đạp! Cô gái út bắt đầu điều tra: “Anh mua làm của hay sao mà nhiều vậy?”. Anh thanh niên: “Tôi đâu có mua. Của người ta cho em gái tôi mấy năm vừa rồi đó”.

Việc mua bán vàng xong, khách ra đi. Cô gái út giở sổ sách mua bán năm ngoái năm xưa ra xem, thấy chẳng có ai mua của tiệm vàng nhà mình cả chục lượng. Và cô chợt hiểu ông già tía đã lấy vàng “kính tặng” cô gái nào đó!

Cô đem phát hiện rùng rợn ấy thỏ thẻ với mẹ. Bà già nổi xung thiên, thủ sẵn một con dao yếm bén ngót. Điều may mắn là sáng đó ông chủ tiệm vàng đi nhậu bên một thị trấn khác, không về ăn trưa.

Chiều ấy, ông về. Hơi men chếnh choáng khiến ông vừa cởi chiếc quần tây vừa cao hứng ca hát râm ran: “Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt, lá vàng nhè nhẹ rơi, mỗi mùa tiễn đưa một người”. Nghe tiếng ca, bà nhìn từ nhà bếp ra. Thấy chồng về, lại nghe mỗi mùa tiễn đưa một người thì nhiều quá nên cơn giận của bà bùng lên.

Bà cầm con dao yếm lướt tới định… tiền trảm hậu tấu. Cô gái út hoảng quá la lên: “Tía ơi, má chém tía đó!”.

Tuy chưa hiểu lý do gì nhưng ông vẫn nhận ra rằng vợ mình cầm con dao lướt tới không được thân thiết và dịu dàng cho lắm. Ngặt một nỗi lúc mới vào nhà, theo quán tính ông lại đóng cổng. Mà đưa tay mở cổng thì không đủ thì giờ tránh chiêu đao pháp “thương tùng nghinh khách” của bà vợ.

Bức tường rào nhà ông kiên cố, xây cao một thước rưỡi. Lần đầu tiên, một số bà con ở đường X, thành phố C được chứng kiến hình ảnh một người nghiệp dư trên 60 tuổi, nặng khoảng sáu mươi mấy ký, cái bụng không thể gọi là thon thả, nhảy một cái ào qua khỏi tường rào nhà mình như một vận động viên nhảy cao chuyên nghiệp.

Bà già không rượt chém được chồng đành đứng trong sân mở hết công suất phóng thanh, chửi mấy tràng ngôn ngữ Việt – Hán lộn xộn.

Đây nói về ông. Nhảy ra khỏi nhà ông đành đi lang thang qua những đường phố với mình trần, chân đất. Có tiếng xe rà một bên, tưởng xe ôm ông không thèm quay nhìn. “Trời ơi, tía đi đâu vậy?”. Ông ngẩng lên. Hóa ra là người con trai lớn. Ông đáp: “Đi đâu thì kệ tao. Mầy hỏi làm giống gì?”. Người con: “Thôi, tía về đi. Lên đây con chở tía về”. Ông chủ: “Về sao được. Má mầy rượt chém tao. Ngu sao về, mầy?”. Nói xong ông đi thẳng.

Chuyện vỡ lở khi bà làm đơn thưa lên công an phường. Thiếu tá trưởng công an phường lắc đầu: “Vụ việc này thuộc gia đình, cơ quan công an không can thiệp được. Ông nhà cho thì cô ấy nhận vậy thôi. Cổ không phạm tội gì hết”. Bà thở một cái khì, bèn lui ra.

Hai cục vàng khò

Ngày 1-1-2002 trong đời ông L.T.Đ., chủ một tiệm vàng ở thị xã Rạch Giá (Kiên Giang), là một ngày xúi quẩy hết biết. Ông cưỡi chiếc xe Suzuki mang theo hai cục vàng khò (vàng chưa tinh chế) cả thảy 46 lượng bảy chỉ, đến thành phố Long Xuyên (An Giang).

Hai cục vàng khò được gói trong giấy báo, để trong túi vải, phía ngoài có bọc nilông. Ông Đ. lên Long Xuyên đổi số vàng này ra nữ trang, bán trong dịp tết 2002. Thế nhưng, khi đến khu vực ấp Hòa Tây B (xã Phú Hòa, Thoại Sơn, An Giang), ông Đ. không nỡ… xa nơi này.

Ông ghé vào quán của K.T. uống nước. Khu vực này nằm trên đoạn 10 cây số vui vẻ, yến hót oanh ca, lơ thơ tơ liễu. Nhiều động mại dâm bình dân hoạt động thường xuyên, thường được gọi là xóm Liều.

Thôi thì cũng nên vui vẻ tí chút. Từ đây qua Long Xuyên chỉ có vài chục cây số, vội vàng chi khách đa tình ơi! Ông Đ. bèn gửi chiếc xe cho chủ quán nước KT rồi tìm đến một động cách đó khoảng 50m để… giải sầu.

Rủi sao hôm ấy Công an xã Phú Hòa ra quân chống mại dâm. Các anh truy quét xóm Liều. Ông chủ Đ. bị bắt quả tang đang làm việc “xóa đói giảm nghèo” cho em út, bị đưa về trụ sở công an xã làm việc.

Đây nói về chủ quán KT. Thấy ông Đ. bị bắt, K.T. bèn đem bọc nilông (có đựng 46,7 lượng vàng) của ông để trên bộ ván ngựa nhà mình. K.T. lại nhờ bà N. dẫn xe của ông Đ. gửi qua nhà hàng xóm. Làm xong các việc, K.T. lên trụ sở công an xã nghe ngóng tình hình, xem họ xử lý ông Đ. ra sao. Riêng bà N. gửi xe xong, quay trở về thì gặp bà T., hai bà thấy bọc đồ để trên bộ ván ngựa (của nhà K.T.) thì tò mò mở ra coi.

Họ tá hỏa tam tinh khi thấy hai cục vàng khò to tổ nái. Phen này thì đại phát tài. Họ bèn tranh nhau chiếm giữ. Bà N. nói dõng dạc: “Tao nhìn thấy trước nên tao có quyền mang hai cục vàng về nhà cất”.

Chiều đó, K.T. về mới biết tin bà N. và bà T. tìm thấy vàng trong bọc đồ của ông Đ.. Ức lòng, bà chủ quán K.T. liền đến nhà bà N. yêu cầu chia cho một cục (không rõ trọng lượng). Bà N. còn lấy dao chặt vàng chia cho bà T. một miếng.

Sáng hôm sau, bà T. mang miếng vàng đi cân được 1,4 lượng. Bà N. mang cục vàng đi cân được 17,3 lượng, đổi ra vàng nữ trang chia thêm cho bà T. ba lượng. Nói chung, nhờ của chùa nên ai cũng phát tài, có phần.

Bị tạm giữ một đêm, sau khi nộp phạt hành chính xong, ông Đ. trở lại nhà K.T. lấy xe thì thấy mất bọc vàng bèn đi báo công an. Cả ba người đàn bà đều bỏ trốn. Được sự động viên của công an, họ ra trình diện, giao nộp nhiều lần tổng cộng được 38,2 lượng vàng và 4,5 triệu đồng.

Phần còn lại là 7,588 lượng vàng chưa thu hồi được.

Trong phiên xử vụ trộm vàng, ba lần tòa hỏi ông Đ. muốn giải quyết thế nào về số vàng bị thất thoát, ông Đ. vẫn không yêu cầu các bị cáo trả lại số vàng ấy.

Ông nói: “Thưa quý tòa, tôi hổng dám kêu nài thêm. Coi như là tôi bị xui. Xin cảm ơn quý tòa, bảy lượng rưỡi đó coi như… thí cô hồn”. Vì vậy, tòa không đề cập đến trách nhiệm dân sự (bồi thường) của các bị cáo.

Hú hồn hú vía ông Đ.!

VŨ ĐỨC SAO BIỂN

(theo tuoi tre online)

ÁN LẠ ĐẤT PHƯƠNG NAM – KỲ 4: VỤ ÁN TỀ THIÊN BAY

TT – Tháng 11-2002 Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng mở phiên tòa dân sự phúc thẩm xét xử vụ kiện đòi tài sản giữa nguyên đơn N.V.T. đối với bị đơn H.V.L. liên quan tới một tấm vé số kiến thiết may mắn trúng giải độc đắc. Hai nhân chứng Huỳnh Văn Hải, đạp xe lôi và Trần Ngọc Dũng, bán vé số, được gọi ra làm chứng cùng có mặt tại tòa.

TT – Tháng 11-2002 Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng mở phiên tòa dân sự phúc thẩm xét xử vụ kiện đòi tài sản giữa nguyên đơn N.V.T. đối với bị đơn H.V.L. liên quan tới một tấm vé số kiến thiết may mắn trúng giải độc đắc. Hai nhân chứng Huỳnh Văn Hải, đạp xe lôi và Trần Ngọc Dũng, bán vé số, được gọi ra làm chứng cùng có mặt tại tòa.

Tề Thiên bay là con… 72!

Nguyên đơn T. khai: sáng 14-5-2001, ông có mua của anh Trần Ngọc Dũng một tờ vé số do Công ty Xổ số tỉnh Cà Mau phát hành, mang số 89372. Hôm sau, thấy đại lý vé số dựng bảng ghi kết quả xổ số Cà Mau, ông lấy vé ra dò. Chưa kịp dò thì có khách gọi ông chở đi. Ông đưa tờ vé số nhờ anh L., một bạn đạp xe lôi, dò giùm. Phần ông, ông đi chở khách.

Khi trở lại, ông không thấy anh L. đâu cả. Gần trưa hôm ấy, giới xe lôi đồn rùm ông T. trúng được một tờ độc đắc 50 triệu đồng bởi anh Dũng bán vé số cho biết như vậy. Hoảng hồn, ông T. đi tìm anh L. hỏi tấm vé của mình nhờ dò giùm đâu. Anh L. trả lời: tấm vé ấy trật lất, đã xé bỏ; còn tấm vé của anh L. mua từ một người ở Bạc Liêu lên bán mới trúng giải đặc biệt!

Ông T. đưa bằng cứ trước phiên phúc thẩm, chứng minh tờ vé số trúng là của ông mua. Sáng 14-5, khi ngồi uống cà phê với anh Huỳnh Văn Hải, cũng là dân đạp xe lôi, ông có kể với anh Hải chuyện đêm qua ông nằm mơ thấy một con khỉ bay qua bay lại. Cả hai người cùng nhất trí cao rằng con khỉ ấy là ông… Tề Thiên đại thánh!

Anh Hải bàn: “Sách vở nói rằng Tề Thiên đại thánh có 72 phép biến hóa thần thông. Ông nằm mơ thấy Tề Thiên đại thánh bay qua bay lại thì nên mua một tờ vé số có số đuôi 72, biết đâu được đại thánh chiếu cố đến cảnh nghèo của ông”. Vừa lúc đó, anh Dũng xuất hiện, cầm một xấp vé số Cà Mau mời ông T. mua. Liếc thấy tấm vé mang số 89372, ông T. lấy ngay một tờ.

Ba người tiếp tục bàn chuyện… Tề Thiên bay. Người ta thường nói là “bay lượn” mà. Lượn tức là… lộn nhào! Cho nên theo ba người, hễ có bay phải có… lộn nhào. Như vậy con 72 có thể lộn nhào ra thành con… 27! Ông T. cũng có ý định mua thêm một vé có số đuôi 27 nhưng tiếc là không ai có. Thôi thì ông khiêm tốn ôm một “ông” 72 vậy, biết đâu… con khỉ ốm nhách đó thương ông.

Trong phiên xử sơ thẩm, Tòa án nhân dân huyện Thạnh Trị bác yêu cầu đòi lại tấm vé số của ông T. vì tòa cho rằng không có căn cứ. Tòa sơ thẩm tuyên bố tấm vé số trúng là của anh L., buộc ông T .đóng án phí dân sự 2.250.000 đồng. Ức lòng ông T. kháng án, đề nghị Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng buộc anh L. hoàn trả ông số tiền trúng giải đặc biệt mà anh L. đã lãnh.

“Tề Thiên bay” thuộc ai?

Tại phiên xử phúc thẩm, bị đơn L. tiếp tục khiếu nại chính anh là người mua tờ vé số Cà Mau mang số 89372 của một người không rõ tên từ Bạc Liêu lên bán. Sáng hôm sau, anh đến chỗ dò vé số, thấy ông T. cũng đang dò vé số. Sau đó ông T. vo tròn tờ vé số và liệng xuống đất rồi đạp xe đi.

Riêng tấm vé số Cà Mau của anh, anh dò và trúng được giải độc đắc 50 triệu đồng. Anh mang tấm vé số trúng xuống Bạc Liêu bán cho đại lý, lấy được số tiền 44,5 triệu đồng. Tiền đó là của anh trúng số, anh không đồng ý trả lại cho ông T.. Anh phủ nhận chuyện ông T. đưa tấm vé số nhờ anh dò giùm.

Qua nghiên cứu hồ sơ, Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng nhận thấy trong ba biên bản lấy lời khai và ngay trong phiên xử sơ thẩm, nhân chứng Trần Ngọc Dũng bán vé số xác nhận bốn lần rằng anh có bán cho ông T. một tờ vé số Cà Mau mang số 89372. Trước tòa phúc thẩm, anh Dũng khai chính anh đã cùng ngồi với ông T. và ông Hải bàn việc thấy Tề Thiên bay cứ đánh số 72. Anh Dũng cho biết anh nhận từ đại lý cả thảy 25 tờ vé số mang số 89372, bán cho một người ở Thạnh Trị ba tờ, bán cho ông T. một tờ; 21 tờ còn lại anh trả về cho đại lý vì bán không được.

Tòa xác minh việc bị đơn L. khai mua tờ vé số của một người từ Bạc Liêu lên bán là không có cơ sở. Công văn của Công ty Xổ số kiến thiết tỉnh Cà Mau gửi Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng xác nhận kỳ mở thưởng ngày 14-5-2001, giải đặc biệt chỉ trả thưởng bốn vé.

Ngoài ba vé được một người ở Thạnh Trị lãnh, một vé còn lại là do một đại lý ở Bạc Liêu đi đổi. Tờ vé này chính là tờ mà anh L. nhờ người đi bán giùm. Anh L. không trực tiếp đi bán tờ vé số vì sợ lộ bí mật!

Những chứng cứ mà tòa phúc thẩm điều tra, xác minh được hoàn toàn phù hợp với các lời khai của ông T. và hai nhân chứng Dũng vé số, Hải xe lôi. Trong khi đó, anh L. không chứng minh được anh là người mua tấm vé số 89372 của anh Dũng hoặc của một ai khác bán cho. Đại diện Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh cũng cho rằng lời khai của anh L. là không có cơ sở để tin cậy.

Từ đó, Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng tuyên buộc anh L. phải hoàn trả cho ông T., người đã mua… ông Tề Thiên bay, trị giá tờ vé số trúng đặc biệt số tiền 44,5 triệu đồng. Anh L. còn phải đóng 2.250.000 triệu đồng án phí dân sự sơ thẩm. Bản án chung thẩm có hiệu lực thi hành.

Bà con đi dự vụ xử án này có người cười ngất bàn rằng: Ông Tề Thiên cuối cùng đã ủng hộ người ngay gặp nạn vậy!

VŨ ĐỨC SAO BIỂN

(Theo tuoitre online)

 

CHỢ BẾN THÀNH 100 TUỔI

TT – Lễ kỷ niệm chợ Bến Thành tròn 100 tuổi vừa diễn ra đêm 26-4 do UBND quận 1, TP.HCM tổ chức như một dấu mốc để người dân Sài Gòn và du khách ôn lại hành trình trăm năm của ngôi chợ đã trở thành biểu tượng của Sài Gòn – TP.HCM.

 

Vị trí hiện nay với bốn cửa đông tây nam bắc của chợ Bến Thành là địa điểm cuối cùng kể từ 100 năm trước, khi người Pháp quyết định chuyển địa điểm từ gần sông Bến Nghé đến gần ga xe lửa đi Mỹ Tho nhân dịp xây mới vì ngôi chợ trước đó đã cũ sập. Từ đó, chợ Bến Thành vừa là chứng nhân cho biết bao sự kiện lịch sử, cả những biến động thăng trầm của nhiều lớp cư dân trên mảnh đất Sài Gòn.

Điểm tập trung

Chợ Bến Thành tại địa điểm ngày nay xây dựng từ năm 1912 đến 1914 thì hoàn tất. Chợ hiện nay có tổng diện tích 13.056m², tập trung khoảng 3.000 hộ kinh doanh nhiều mặt hàng trong và ngoài nước, trung bình mỗi ngày chợ đón 15.000 lượt khách. Cuối tháng 1-2012, chợ Bến Thành được tạp chí ẩm thực Food and Wine chọn là 1 trong 10 điểm đến có món ăn đường phố hấp dẫn nhất hành tinh.

Khi hình ảnh mặt tiền cửa nam của chợ Bến Thành xuất hiện trên các bưu thiếp (post card) của người Pháp, trên tem bưu chính và trên nhiều ấn phẩm đại chúng, trong tâm trí người Sài Gòn và người dân cả nước gần như mặc định đây là một biểu tượng xứng đáng cho thành phố này. Nhà nghiên cứu Lý Lược Tam cho biết vào thời kỳ đầu cho mãi đến những năm 1940, chợ Bến Thành là điểm đến của một loạt bến xe: hai bên hông chợ là bến xe đò đi về các tỉnh, bến xe ngựa ở trước chợ, chếch về phía đầu đường Hàm Nghi hiện nay, còn đối diện cửa nam là ga xe lửa. “Sau này nghĩ lại mới thấy đây quả là ý hay của người Pháp. Họ tổ chức rất nhiều tuyến đường đi đến chợ Bến Thành, từ miền Đông như Lộc Ninh, Hớn Quản đi bằng xe lửa, Mỹ Tho cũng có xe lửa, các tỉnh thì đi xe đò, và ngoại thành như Bà Điểm, Hóc Môn bấy giờ đi về Bến Thành đều có tuyến xe ngựa. Do vậy mà nhiều người đến, nhiều người biết, hình ảnh ngôi chợ từ đó mà nhanh chóng quen thuộc với nhiều người nhiều miền”.

 

Tự hào mình chỉ thua chợ Bến Thành có… 16 tuổi, ông Lý Lược Tam năm nay 84 tuổi vẫn nhớ ngày xưa theo cha đi xe đò từ Lái Thiêu xuống chợ Bến Thành. “Lúc đó tôi mới 7-8 tuổi, nhớ nhất là chợ có rất nhiều người Ấn, người Hoa, bán rất nhiều hàng hóa, người Việt bán hàng ăn ở khu giữa chợ”. Thời bấy giờ những ai có tiền đi chợ Bến Thành ắt phải là nhà khá giả, do vậy chợ Bến Thành ngay từ khi ra đời ở vị trí trung tâm Sài Gòn đã nhanh chóng trở thành biểu tượng của sự văn minh thị dân nơi vùng đất “trăm sông họp chợ” này.

Chợ Bến Thành đã có trước khi người Pháp chiếm Gia Định nằm bên bờ sông Bến Nghé

 

  Chợ Bến Thành năm 1860

Chợ Bến Thành thập niên 1920 có thêm bùng binh Cuniac (là tên luật sư có công nhất trong việc phát triển đô thị Sài Gòn)  Nguồn: Công an TP.HCM – Ảnh: Nguyễn Đình

Công trường Diễn Hồng trước cổng chính chợ Bến Thành trước năm 1975, nay là công trường Quách Thị Trang Ảnh sưu tầm của Phạm Công Luận

Chợ Bến Thành 1921

Đẳng cấp sang cả

Thông tin “chợ Bến Thành kỷ niệm 100 năm” đem lại cho ông Nguyễn Anh Kiệt (Q.1, TP.HCM) một chút trầm mặc. Với ông, hay đúng hơn là với dòng họ ông, ngôi chợ này có một phần “dính dáng” không nhỏ. Năm nay tròn 60 tuổi, ông Kiệt vẫn phải dẫn lời những bậc cha ông trong dòng họ để nhắc lại khu vực chợ Bến Thành ngày nay lúc trước là ruộng rau muống, mà ông cố ngoại nhà ông có phần lớn trong đó. “Cho nên khi thành lập chợ, gia đình ông ngoại tôi được ưu tiên có rất nhiều sạp trong chợ Bến Thành. Mấy chị em bà ngoại tôi buôn bán ở đây từ năm 1914. Bán cho đến năm 1944 khi Nhật bỏ bom chợ Bến Thành thì mọi người sợ quá, nhà ngoại tôi đi tản cư hai hướng, về Phú Nhuận và về tận Bến Tre”.

Trong ký ức của ông Kiệt và theo lời kể của những người trong họ, chợ Bến Thành khi xưa tập trung bán đồ cao cấp, là nguồn thực phẩm cung cấp cho các nhà hàng, khách sạn của người Ấn, người Pháp. “Bán được lắm, bà ngoại tôi một năm chỉ bán sáu tháng nắng, nghỉ sáu tháng mưa, vậy mà bán từ năm 1914 đến năm 1923 đã đủ làm giàu, tích lũy được nhiều vàng. Thời đó, tính riêng thực phẩm cung cấp cho các nhà hàng cà ri Ấn Độ, mỗi ngày bà ngoại tôi bán hàng thiên (nghìn trái) dừa khô, bí đỏ chất trong nhà vài tấn là chuyện thường” – ông Kiệt kể. Và cũng theo ông, từ thời bà ngoại của ông còn bán ở chợ Bến Thành thì khách của nơi này đã là khách hạng sang: “Dân mình lúc đó còn nghèo, mua cây trái rau củ thường mua hàng dạt, chứ người bình dân mấy ai vào chợ Bến Thành mua thực phẩm hằng ngày”.

Các phù điêu bằng gốm gắn trên bốn cổng Đông-Tây -Nam -Bắc biểu tượng cho các mặt hàng  bán ở chợ do nhà giáo, nhà điêu khắc Lê Văn Mậu (người đeo kính bên trái) thiết kế năm ???? Tư liệu của Nguyễn Minh Anh

Ảnh: Nguyễn Đình

 

Chợ Bến Thành ngày nay  Nguồn: Công an TP.HCM – Ảnh: Nguyễn Đình

 

Chợ Bến Thành sau khi khánh thành 4 năm (1918)

 

Tranh bút sắt của Phạm Công Tâm vẽ theo ảnh chợ Bến Thành thời kỳ trước năm 1952

Chứng nhân và bước ngoặt

Tại buổi lễ kỷ niệm 100 năm thành lập chợ Bến Thành, ban quản lý chợ cho biết sẽ thành lập website mang tên chợ Bến Thành và lắp WiFi cho toàn khu chợ. Đây xem như là nét mới nhất của ngôi chợ này trong thời hội nhập, khi hoạt động giao thương được khai thác cả kênh trực tuyến. Thật ra, giao thương quốc tế vốn là lợi thế của Bến Thành từ những ngày đầu, là nơi nổi bật trong cả nước với khả năng thu hút một lượng lớn khách “nhiều màu da, đa quốc tịch” đến mỗi ngày.

Và những công dân cố cựu của Sài Gòn vẫn nhớ ngôi chợ này từng là chứng nhân cho nhiều sự kiện lịch sử. Từ những cuộc xuống đường với tinh thần nữ sinh Quách Thị Trang đến nay đã là biểu tượng gắn liền với hình ảnh ngôi chợ, đến những tháng ngày khi đất nước thống nhất, Bến Thành là nơi tập trung hàng hóa cho khách mua đem về Bắc làm kỷ niệm. Một nhà sưu tập tại Sài Gòn nhớ lại những ngày tháng 5, tháng 6-1975, rất nhiều bộ đội trước khi về quê đã ghé chợ Bến Thành mua cau khô, vải quần tây, võng, và một chiếc đồng hồ để làm quà miền Nam trong không khí tưng bừng mừng đất nước thống nhất.

Cũng theo ông Nguyễn Anh Kiệt, chính sự ra đời của chợ Bến Thành đã đặt dấu chấm hết cho tình trạng nông thôn ở khu vực này, bởi trước đó nơi đây vẫn còn ruộng, người dân mỗi khi trời mưa còn xách cần đi câu cá. Hồi đó không mấy người dùng cụm từ “đô thị hóa”, nhưng nhà nghiên cứu Lý Lược Tam cho rằng ngôi chợ Bến Thành ghi dấu quan trọng cho bước ngoặt đô thị hóa để nơi này trở thành trung tâm của trung tâm TP.HCM hiện đại hôm nay.

LAM ĐIỀN

* KTS NGUYỄN MINH TIẾN:

Từ năm 1912-1914, thị trưởng Eugène Cuniac cho lấp ao Boresse và xây lên chợ Mới Sài Gòn. Hai bên hông chợ cho đến năm 1940 còn là bến xe miền Đông và miền Tây. Từ năm 1985 có sự sửa chữa lớn, tuy nhiên cấu trúc cũ vẫn giữ nguyên. Nó được xem như một biểu tượng về mặt văn hóa và kinh tế thương mại không chỉ của Sài Gòn mà của cả miền Nam qua sự kết hợp với các tuyến kênh rạch Tàu Hủ, Lò Gốm kề bên với vựa tôm cá, lúa gạo miền Tây ngày xưa. Ưu điểm của chợ là một kiến trúc mở rất phù hợp với khí hậu nhiệt đới, là một bài học tiêu biểu về mặt kết cấu bêtông cốt thép nhịp lớn.

Dù hiện tại đã bị “đóng” bớt bởi các kiôt mặt tiền, nhưng cho đến nay chợ Bến Thành không chỉ được xem là một di sản kiến trúc không thể thay thế về mặt vật chất với các hoạt động buôn bán sầm uất mà còn có giá trị văn hóa, tinh thần rất lớn. Khách du lịch có thể không thích thú với các cao ốc thương mại có máy điều hòa không khí nhưng sẽ thích đến đây mua vài món đồ kỷ niệm, khám phá tìm hiểu một đời sống rất thực của người dân Sài Gòn. Có thể nói, giá trị về mặt văn hóa, nhân văn cũng như ấn tượng của ngôi chợ lưu lại trong mỗi người con xa xứ hay khách du lịch là không thể thay thế và hơn lúc nào hết nó rất cần được gìn giữ, bảo tồn.

* PHẠM HỮU MINH (hướng dẫn viên Công ty du lịch Thế Hệ Trẻ):

Có lẽ không chỉ tôi mà bất cứ người làm du lịch nào cũng muốn đưa du khách nước ngoài đến chợ Bến Thành chứ không phải một ngôi chợ nào khác, bởi đây là ngôi chợ gắn liền với hình ảnh Sài Gòn xưa. Với khách du lịch, đó còn là một ngôi chợ dân dã, truyền thống nổi bật ở tính phân bổ các ngành hàng, buôn có bạn bán có phường và mang tính giao tiếp bản địa sống động. Không lạ khi rất nhiều du khách đều tỏ ra thích thú với khu vực cửa bắc, bởi ở đó vẫn lưu giữ hình ảnh các quầy hàng thô sơ bày bán cá tươi sống hay đánh giá cao khả năng trưng bày sản phẩm trái cây, hoa tươi…

HOÀI TRANG ghi

Nguồn: tuoitre.vn

 

a05812a6ea54f32db80b865f7cd66f25_L

QUÁ KHỔ VỚI TITAN, DÂN PHẢN ỨNG

01/04/2014 11:40 (GMT + 7) TT – Chiều 31-3, ông Nguyễn Văn Hùng – phó chủ tịch UBND xã Phước Dinh, huyện Thuận Nam (Ninh Thuận) – cho biết việc tháo dỡ máy móc, thiết bị đãi quặng titan-zircon ra khỏi khu vực hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 trên địa bàn xã này đang được Công ty TNHH MTV Quang Thuận – NinhThuận (gọi tắt là Công ty Quang Thuận) thực hiện.

>> Bắt giam 2 người trong vụ dân phản đối khai thác titan 
>> Vụ dân phản đối khái thác Titan: Đình chỉ hẳn việc khai thác

Cơ quan công an huyện Thuận Nam tổ chức khám nghiệm hiện trường, giám định thiệt hại tài sản trong vụ đập phá đốt nhà xưởng khai thác titan tại Sơn Hải (Phước Dinh, Thuận Nam) – Ảnh: Châu An

Trước đó, nhiều ngày qua hàng ngàn người dân hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 phản đối gay gắt việc tái khai thác titan-zircon của Công ty Quang Thuận. Nhiều người quá khích dẫn đến hành vi gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ, hủy hoại tài sản của công ty này. Theo nhiều người dân xã Phước Dinh, việc phản đối gay gắt như vậy có một phần nguyên nhân từ những sai phạm của việc khai thác titan-zircon trước đó, đã gây ảnh hưởng nặng nề đến đời sống người dân.

Dân trong vùng không ai chịu nổi

Chiều 31-3, ông Võ Đại – phó chủ tịch UBND tỉnh Ninh Thuận – cho biết về phía Công ty Quang Thuận, UBND tỉnh chỉ đạo đình chỉ hẳn việc khai thác titan-zircon. Về phía người dân, tỉnh đang chỉ đạo các đoàn thể tiếp tục vận động người dân không được tập trung gây rối và sớm ổn định tình hình an ninh trật tự ở địa phương. Còn những người đã bị khởi tố chống người thi hành công vụ vẫn phải xử lý theo trình tự, quy định của pháp luật.

Ông Lê Văn Dục – nguyên trưởng thôn Sơn Hải 1 – cho biết từ tháng 8-2012, kể từ khi Công ty Quang Thuận khai thác titan-zircon người dân vùng này không ai chịu nổi. Nhà dân gần khu vực khai thác titan bị cát bụi bay vào mịt mùng khiến nhiều người bị viêm đường hô hấp, đau mắt. “Cát bụi bay vào mâm cơm, giường ngủ làm sinh hoạt thường ngày đảo lộn. Người dân ăn cơm phải đóng cửa, nếu không đóng cửa thì ăn cơm trong mùng. Nặng nề nhất là cát từ vít đãi quặng quăng ra lấp hơn 90 ngôi mộ, trong đó hơn phân nửa bị lấp hoàn toàn” – ông Dục kể.

Nghiêm trọng hơn, theo ông Bùi Văn Tâm – một cán bộ hưu trí, moong hút quặng quá sâu gây sạt lở đất đến sát nhà dân. Đơn vị khai thác đặt ống hút nước ngầm quá sâu để hút nước đãi quặng nên toàn bộ khu dân cư bị mất nguồn nước ngầm. “Hầu hết giếng khoan không còn nước. Hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 chỉ có ba giếng nước công cộng cấp nước sinh hoạt cho hàng ngàn hộ dân, mạch nước cũng sụt giảm khiến cuộc sống người dân thêm khó khăn. Bàu nước trước đây cho gia súc uống lúc đó cũng cạn khô” – ông Tâm nhớ lại.

Quá bức xúc, ngày 16-11-2012, hàng ngàn người dân bao vây khu vực đãi quặng yêu cầu Công ty Quang Thuận phải chấm dứt ngay việc khai thác. Qua kiểm tra của cơ quan chức năng, Công ty Quang Thuận không có giấy phép khai thác nước dưới đất (dùng để đãi quặng), không có nhà máy chế biến sâu titan và không thực hiện các quy định về thuê đất. Cuối năm 2012, UBND tỉnh chỉ đạo tạm dừng khai thác titan.

Thế nhưng, vụ việc không chỉ dừng ở đó, sau khi khai thác xong, Công ty Quang Thuận không chịu hoàn thổ, san lấp hố moong sâu trên 25m, đường kính gần 100m. Các hố moong này tạo thành ao nước khổng lồ rất dễ bị sạt lở gây nguy hiểm tính mạng cho người dân, nhất là trẻ em. Ngày 13-5-2013, hơn 100 người dân kéo đến cơ sở khai thác titan của Công ty Quang Thuận phá chòi canh, đốt ống nước thì công ty mới chịu san lấp hố moong này.

Tái khai thác titan

Gần đây, dự án khai thác titan-zircon đã hoàn thiện các thủ tục pháp lý (được cấp giấy phép điều chỉnh diện tích khai thác 83,7ha xuống còn 19,3ha cùng các giấy phép khác), doanh nghiệp hỗ trợ người dân khắc phục việc mồ mả bị san lấp, moong đãi quặng được đặt tại vị trí cách xa nhà dân khoảng 500m nhưng khi Công ty Quang Thuận tái khai thác titan-zircon vào ngày 19-3, thì có gần cả ngàn người dân hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 tập trung để phản đối việc khai thác.

Theo người dân, việc tái khai thác sẽ lặp lại hiện tượng tàn phá môi trường, làm sụt giảm mạch nước ngầm như công ty này đã từng gây ra trước đó. Nhiều người quá khích đã kéo đến công trường khai thác đập phá, đốt thiết bị đãi quặng, nhà xưởng, nhà làm việc, chặt phá hệ thống ống dẫn nước của công ty và chống lại lực lượng chức năng. Trước sự việc này, ông Nguyễn Ngọc Điệp, cán bộ hưu trí phường Kinh Dinh (TP Phan Rang – Tháp Chàm), cho rằng người dân phản đối việc khai thác titan gây ô nhiễm môi trường là đúng, nhưng có nhiều cách để phản ứng, chứ quá khích dẫn đến vi phạm pháp luật như thế là không đúng.
CHÂU AN

(Nguồn : Báo tuổi trẻ)

035f0b772a03f455045ea960b0176ce7_L

BẮT GIAM 2 NGƯỜI TRONG VỤ DÂN PHẢN ĐỐI KHAI THÁC TITAN

26/03/2014 20:37 (GMT + 7) TTO – Chiều 26-3, Cơ quan cảnh sát điều tra Công an huyện Thuận Nam (Ninh Thuận) đã tống đạt quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt giam đối với hai ông Dương Văn Phước và Đỗ Văn Đức (cùng ngụ xã Phước Dinh) về tội chống người thi hành công vụ.

Cùng khởi tố tội danh này còn có bốn bị can khác nhưng công an cho tại ngoại điều tra.

Đại tá Huỳnh Cầm, trưởng Công an huyện Thuận Nam, cho biết cơ quan điều tra đang xem xét khởi tố vụ án hủy hoại tài sản đối với một số người dân khác có liên quan sau khi có kết quả thống kê, giám định tài sản thiệt hại của bên bị hại.

Theo thông tin từ công an, lúc 6g sáng 20-3, ông Dương Văn Phước dùng xe máy chở ông Đỗ Văn Đức cầm loa tay chạy khắp hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 vận động hơn 300 người dân lên công trường khai thác titan-zircon của Công ty TNHH MTV Quang Thuận – Ninh Thuận (gọi tắt là Công ty Quang Thuận) để ngăn cản hoạt động khai thác và đập phá tài sản, nhà xưởng, thiết bị đãi quặng.

Khi lực lượng công an huyện Thuận Nam, công an xã Phước Dinh vào vận động, ngăn cản hành động đập phá thì sáu bị can nêu trên chống trả lại lực lượng thi hành công vụ.

Như Tuổi Trẻ thông tin, sau khi UBND xã Phước Dinh họp dân thông báo Công ty Quang Thuận tái khai thác titan-zircon vào ngày 19-3 thì liên tiếp các ngày sau đó, hơn 700 người dân hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 đã kéo đến trụ sở xã để phản đối vì việc khai thác gây ảnh hưởng môi trường, làm sụt giảm mạch nước ngầm sinh hoạt của người dân.

Người dân cũng kéo đến công trường khai thác đập phá, đốt nhiều tài sản, thiết bị đãi quặng, nhà xưởng, nhà làm việc, chặt phá hệ thống ống dẫn nước của công ty và chống lại lực lượng chức năng.

CHÂU AN

(Nguồn: Báo tuổi trẻ)

 

035f0b772a03f455045ea960b0176ce7_L

VỤ DÂN PHẢN ĐỐI KHÁI THÁC TITAN: ĐÌNH CHỈ HẲN VIỆC KHAI THÁC

28/03/2014 09:29 (GMT + 7)
TT – Ông Võ Đại – phó chủ tịch UBND tỉnh Ninh Thuận – khẳng định như vậy tại buổi họp báo thông tin tình hình người dân hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2, xã Phước Dinh, huyện Thuận Nam (Ninh Thuận) phản đối Công ty TNHH MTV Quang Thuận – Ninh Thuận (gọi tắt là Công ty Quang Thuận) khai thác titan-zircon, tổ chức chiều 27-3.

Đại tá Phạm Huyền Ngọc – phó giám đốc Công an Ninh Thuận – thông tin đến các nhà báo về diễn biến vụ dân phản đối khai thác titan – Ảnh: Ch.An

Đây cũng là chỉ đạo của Ban thường vụ Tỉnh ủy khi diễn ra vụ người dân phản đối khai thác titan gay gắt trong nhiều ngày qua.

Theo ông Đại, việc tỉnh Ninh Thuận cấp phép khai thác tận thu titan-zircon tại khu vực nằm ngoài diện tích xây dựng Nhà máy điện hạt nhân Ninh Thuận 1 là đúng chủ trương của Chính phủ. Tuy nhiên, năm 2012 khi triển khai khai thác, Công ty Quang Thuận để xảy ra một số sai sót gây ảnh hưởng môi trường, nguồn nước ngầm, mồ mả… nên tỉnh chỉ đạo phải tạm dừng. Khi vào triển khai khai thác titan-zircon giai đoạn tiếp theo, hai thôn Sơn Hải 1 và Sơn Hải 2 vẫn chưa được Trung tâm nước sạch và vệ sinh môi trường nông thôn tỉnh triển khai thi công hệ thống dẫn nước từ hồ Núi Một về, dù UBND tỉnh đã phê duyệt tổng mức đầu tư. Cho nên người dân phản đối việc khai thác titan-zircon sẽ sụt giảm mạch nước ngầm sinh hoạt của dân và gây bất ổn tình hình an ninh trật tự tại địa phương. Trước tình hình này, UBND tỉnh quyết định đình chỉ hẳn, không cho khai thác nữa.

Tại buổi họp báo, đại tá Phạm Huyền Ngọc – phó giám đốc Công an tỉnh – thông tin những hành vi vi phạm pháp luật của một số người dân vùng dự án titan. Sau nhiều ngày gây rối ở xã Phước Dinh, từ tối 26-3 đến 16g chiều 27-3, nhóm người này tập trung trước cổng UBND tỉnh đòi yêu sách. Ngay tối 26-3, ông Dương Hữu Đức (bị khởi tố trong vụ chống người thi hành công vụ) cùng với 10 thanh niên khác kéo đến trụ sở chính của Công ty Quang Thuận (ở TP Phan Rang – Tháp Chàm) để đập phá, đốt tài sản. Theo đại tá Ngọc, sáng 27-3, các đoàn thể đã thông báo công văn của UBND tỉnh quyết định đình chỉ khai thác titan của Công ty Quang Thuận tại khu vực Sơn Hải, giải thích việc khởi tố sáu bị can đánh trọng thương bốn công an đang thi hành công vụ là đúng pháp luật nhưng nhóm người này vẫn không giải tán.

Đại tá Ngọc cho biết tính đến nay, Công an huyện Thuận Nam khởi tố sáu bị can trong vụ chống người thi hành công vụ, trong đó bắt giam ba bị can Dương Văn Phước, Đỗ Văn Đức và Nguyễn Văn Song. Ngoài ra, công an còn xem xét khởi tố hành vi hủy hoại tài sản công dân tại khu vực công trường và trụ sở chính của Công ty Quang Thuận. CHÂU AN
(Nguồn: Báo tuổi trẻ)

 

 

KÍCH ĐỘNG PHẢN ĐỐI KHAI THÁC TITAN, SÁU BỊ CÁO BỊ PHẠT TÙ

(PL)- Ngày 1-8, TAND huyện Thuận Nam (Ninh Thuận) đã tuyên phạt bị cáo Dương Văn Phước 22 tháng tù về tội chống người thi hành công vụ.

Cùng tội này, Đỗ Văn Đức và Nguyễn Văn Song bị 20 tháng tù treo, Dương Thủ Đức, Dương Thủ Hiền và Dương Chí Dũng (đều là con của Phước) cùng bị 15 tháng tù treo.

Theo cáo trạng, sáng 20-3 khi ra công trường, các bị cáo đã có hành vi chống đối, ngăn cản, hành hung các chiến sĩ công an phản đối Công ty TNHH MTV Quang Thuận-Ninh Thuận khai thác titan vì lo ngại việc khai thác sẽ gây ô nhiễm môi trường.

Tại tòa, bị cáo Phước thừa nhận lúc ấy chỉ cầm rựa chặt ống nước chứ không có chủ ý chém công an tên Liêm. Còn Đức có cầm loa, Song cầm máy quay phim nhưng bị công an thu liền sau đó. Chỉ có nhiều người dân hốt cát ném công an. Đến 10 giờ 30 cùng ngày, lực lượng cảnh sát cơ động công an tỉnh có mặt giải thích thì người dân mới giải tán.

Tuy nhiên, tại tòa, bốn cán bộ, chiến sĩ Công an huyện Thuận Nam khai hôm đó khi đến làm nhiệm vụ đã bị nhóm bị cáo ngăn cản, hành hung và đánh bị thương.

Tranh luận, các luật sư nêu nguyên nhân dẫn đến các bị cáo có hành vi phạm tội là do bức xúc việc doanh nghiệp khai thác titan làm cát bay vào nhà dân, sụt giảm mạch nước ngầm… Các bị cáo kéo đến công trường chỉ phản đối việc này chứ không có ý thức chống người thi hành công vụ. Phước, Đức và Song cũng không thể hiện hành vi lôi kéo người khác phạm tội. Vì vậy, luật sư đề nghị tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt cho sáu bị cáo.

Tòa nhận định Phước chở Đức cầm loa kêu gọi người dân đi phản đối khai thác titan rồi cầm rựa chặt ống nước công trường là hành vi kích động người khác phạm tội. Tuy nhiên, tòa xét gia đình các bị cáo có công cách mạng nên tuyên mức án như trên.

MINH TRÂN

(Nguồn: Báo Pháp Luật Tp.HCM)

a7c7e20ef55b9c6f68541bcec8a4cfb6_L

NGHI VẤN BỎ LỌT TỘI GIẾT NGƯỜI

Cái chết của nạn nhân có quá nhiều uẩn khúc, liệu cơ quan tố tụng chỉ xử các bị cáo tội gây rối trật tự công cộng đã thỏa đáng?

 

TAND tỉnh Bạc Liêu vừa hủy án của TAND huyện Hòa Bình để điều tra xét xử lại đối với Nguyễn Chí Nguyện, Nguyễn Ngọc Trường và Huỳnh Phạm Sơn Lâm. Lý do hủy án là vụ án chưa được thực nghiệm dựng lại hiện trường để làm rõ một số chi tiết, trong đó có tình huống dẫn đến cái chết của nạn nhân Hứa Đức Trung.

 

Xử tội gây rối nhưng buộc bồi thường mai táng phí

Theo hồ sơ, chiều 15-10-2012, Trung cùng một người nữa có cự cãi qua lại với Nguyện, Trường và Lâm tại quán nhậu. Sau đó cả ba lấy cây gỗ và dây xích chạy ra đê để đánh Trung. Lúc này Trung đang chạy bộ trên bờ đê. Khi chạy đến cây cầu khỉ bắc ngang kênh thì Trung để điện thoại di động lại trên bờ rồi lên cầu và nhảy xuống sông. Nguyện, Trường và Lâm chia nhau đứng hai đầu cầu và giữa cầu, chờ Trung ngoi lên thì đánh. Khoảng năm phút không thấy Trung lên bờ, nhóm này chạy đi đánh cha và dượng của Trung gây thương tích. Không thấy Trung về nhà, gia đình đi tìm, đến hơn 8 giờ tối cùng ngày thì phát hiện Trung đã chết dưới kênh.

Kết quả giám định pháp y của Phòng Kỹ thuật Hình sự – Công an tỉnh Bạc Liêu kết luận Trung chết do ngạt nước, toàn thân không có dấu vết của ngoại lực tác động. Hai mũi có bọt khí màu trắng chảy ra. Miệng ngậm, có bọt khí màu hồng nhạt chảy ra. Khí quản co nhiều dịch màu hồng nhạt và bọt khí màu trắng. Lòng khí quản sung huyết và có dị vật. Phổi sung huyết và căng phồng. Trong nhu mô phổi có dịch và bọt khí màu hồng nhạt…

Ông Hứa Vĩnh Đạt – cha nạn nhân Trung và hiện trường nơi gia đình phát hiện xác Trung. Ảnh: PL

Xử sơ thẩm hồi tháng 5, TAND huyện Hòa Bình đã nhận định tuy ba bị cáo không trực tiếp làm Trung chết nhưng đã dùng cây gỗ và dây xích rượt đuổi nạn nhân trên đường gây náo loạn khu dân cư, làm mất an ninh trật tự nơi công cộng. Tòa phạt Nguyện và Lâm mỗi bị cáo một năm sáu tháng tù, Trường một năm tù cùng về tội gây rối trật tự công cộng. Ba bị cáo bị buộc bồi thường 135 triệu đồng tổn thất tinh thần và chi phí mai táng cho gia đình nạn nhân.

Dồn người vào đường chết?

Ông Hứa Vĩnh Đạt (cha của Trung) đã kháng cáo toàn bộ bản án của TAND huyện Hòa Bình vì cho rằng tòa xử các bị cáo không đúng tội, con trai mình đã bị giết rồi quăng xác xuống kênh.

Xử phúc thẩm mới đây, TAND tỉnh Bạc Liêu đã hủy án để điều tra, xét xử lại vì vụ án chưa được thực nghiệm dựng lại hiện trường để làm rõ khoảng cách rượt đuổi giữa các bị cáo để xác định mức độ, cường độ rượt nạn nhân; chưa xác định vị trí của từng bị cáo đứng canh giữ chờ nạn nhân ngoi lên mặt nước để đánh nhằm xác định phải chăng chính việc này đã khiến nạn nhân không dám ngoi lên và hậu quả là đã chết ngạt.

Ông Đạt cho biết ông đã làm đơn kiến nghị các cơ quan chức năng làm rõ cái chết của con trai ông. Ông Đạt cho biết Trung không hề quen biết hay có mâu thuẫn với nhóm này. Trước khi xảy ra cái chết thương tâm, Trung đi đổi vỏ bia. Một người bạn chở Trung đi. Đến quán thì gặp ba bị cáo đang ngồi nhậu. Ba bị cáo vốn sẵn có mâu thuẫn với người bạn này nên mới thấy mặt đã gây gổ và đánh nhau, rồi đánh cả Trung. Trung xuống vỏ lãi chạy về vuông tôm của cậu. Người dượng đã chở Trung đến quán nhậu để hỏi đầu đuôi. Lúc này, nhóm bị cáo đã về hết. Người dượng chở Trung về, trên đường về thì bị nhóm bị cáo chặn đánh ba lần. Gia đình gọi điện thoại cho Trung thì thấy chuông reo nhưng không bắt máy…

giết xong quăng xác xuống kênh?

Trong đơn, ông Đạt nêu: “Trung bị đánh tại ba vị trí: ngay quán đến trả vỏ bia, tại cống gần nhà của bị cáo Lâm, vị trí thứ ba là gần cây cầu khỉ. Tuy nhiên, cáo trạng và hai bản án sơ, phúc thẩm đều không có chi tiết này. Ngày con tôi chết là 15-10-2012, tức ngày 1-9 âm lịch. Hôm đó là ngày nước ròng, mực nước nơi sâu nhất chỉ khoảng 1 m. Nếu con tôi thực sự nhảy xuống kênh thì cũng không thể chết ngạt nước được bởi nó là dân làm vuông, bơi lội rất giỏi, không thể vừa rơi xuống đã chết ngay tại vị trí rơi được”.

Ông Đạt trình bày tiếp, trong khi đi tìm con, ông gặp trưởng Công an xã Vĩnh Mỹ A đang cầm điện thoại của Trung, ông hỏi: “Con tôi đâu?”. Vị công an này trả lời: “Con ông lội kênh về rồi”. Gia đình đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Một người phụ nữ nhà ngay sát bên cây cầu chỉ xuống kênh và cho ông biết “Trung đã bị giết rồi vứt xác chỗ đó”. Gia đình xuống chỗ vừa chỉ thì đụng ngay xác Trung.

“Nhiều người gần nơi xảy ra án mạng nói với tôi chính họ trông thấy con tôi bị đánh chết rồi ném xuống kênh. Tuy nhiên, khi tôi nhờ họ ra tòa làm chứng thì họ lại sợ. Xác con tôi khi vớt lên nằm úp mặt, miệng ộc ra máu cục, lưng có vết bầm tím. Cổ con tôi có máu bầm, phổi và dạ dày không có nước, nội tạng bị dập. Con tôi cao 1,66 m nhưng hồ sơ khám nghiệm ghi 1,58 m. Biên bản và kết quả khám nghiệm ghi nhận không trung thực nên chúng tôi không ký tên” – ông Đạt bức xúc, nói…

SONG PHƯƠNG

Nguồn: Báo Pháp Luật Tp.HCM

 

RƯỢT ĐUỔI GÂY RA CÁI CHẾT CỦA NẠN NHÂN?

(Trong vụ án này Văn Phòng Luật Sư Tam Đa bảo vệ cho phía bên người bị hại) 

(PL)- Tòa xử ba bị cáo tội giết người nhưng kết luận nạn nhân chết do bị ngạt nước. Nạn nhân biết bơi lội lại chết đuối ở nơi chỉ sâu 1 m?

Ngày 23-10, TAND tỉnh Bạc Liêu xử sơ thẩm vụ án giết người xảy ra ở huyện Hòa Bình mà báo Pháp Luật TP.HCM từng có bài phản ánh. Tòa tuyên phạt bị cáo Nguyễn Chí Nguyện 10 năm tù, Huỳnh Phạm Sơn Lâm tám năm tù, Nguyễn Ngọc Trường bảy năm tù, cùng về tội giết người theo khoản 2 Điều 93 BLHS.

Trước đó, TAND huyện Hòa Bình xử các bị cáo về tội gây rối trật tự công cộng với mức án cao nhất 18 tháng tù, buộc ba bị cáo bồi thường 135 triệu đồng tiền tổn thất tinh thần và mai táng phí cho gia đình nạn nhân. Bản án này sau đó bị tuyên hủy để điều tra, xét xử lại. Sau khi báo Pháp Luật TP.HCM có bài phân tích và nêu nghi vấn về cái chết ngạt nước quá bất thường của nạn nhân, cơ quan tố tụng chuyển sang khởi tố và truy tố các bị cáo về tội giết người.

Bị rượt đuổi vẫn móc điện thoại ra để trên bờ rồi qua cầu khỉ!?

Theo cáo trạng, chiều 15-10-2012, do có mâu thuẫn, anh Trung mang dao đi tìm và rượt đuổi Nguyện. Đáp trả, Nguyện rủ thêm hai người lấy cây gỗ và dây xích chạy ra đê để đánh anh Trung. Lúc này, anh Trung đang chạy bộ dọc theo bờ đê. Khi chạy đến cống vuông tôm gần cầu khỉ thì móc điện thoại ra để lên cống và chạy qua cầu khỉ, khi lên đoạn giữa cầu thì rơi xuống kênh. Từ xa, cách 85 m, nhóm bị cáo nhìn thấy anh Trung rơi xuống kênh thì chạy đến đứng hai đầu cầu và giữa cầu, chờ anh Trung lội lên để đánh. Không thấy anh Trung về nhà, gia đình đi tìm, đến tối thì phát hiện Trung đã chết dưới kênh do ngạt nước.

Giám định pháp y của Phòng Kỹ thuật hình sự – Công an tỉnh Bạc Liêu kết luận: Trung chết do ngạt nước, toàn thân không có dấu vết của ngoại lực tác động. Hai mũi có bọt khí màu trắng chảy ra. Miệng ngậm, có bọt khí màu hồng nhạt chảy ra. Khí quản có nhiều dịch màu hồng nhạt và bọt khí màu trắng. Lòng khí quản sung huyết và có dị vật. Phổi sung huyết và căng phồng. Trong nhu mô phổi có dịch và bọt khí màu hồng nhạt…

Cáo trạng mới xác định: “Dù không có ý định tước đoạt mạng sống của anh Trung nhưng hành vi nhiều người cầm cây rượt đuổi nạn nhân chạy qua cầu khỉ rơi xuống kênh buộc ba bị cáo phải nhận thức được hành vi của mình có thể nguy hiểm đến tính mạng của người khác. Ba bị cáo thấy trước hậu quả chết người có thể xảy ra nhưng vẫn bỏ mặc và thực tế hậu quả chết người vẫn xảy ra”.

Biết bơi, vẫn chết ngạt ở nơi chỉ sâu 1 m?

Tại tòa, cả ba bị cáo đều khai mình không phạm tội giết người mà chỉ phạm tội gây rối trật tự công cộng. Các bị cáo cho rằng khi nhận được cáo trạng do thấy không đúng tội danh nên đã không ký nhận cáo trạng. Các bị cáo trước đó không hề quen biết nạn nhân. Nguyện nói bị anh Trung cầm dao đuổi theo cách nhau khoảng 40 m, thấy vậy bị cáo mới kêu Lâm, Trường đến. Khi Trường đến đã chở Nguyện và Lâm rồi mang theo gậy tầm vông và dây xích đuổi đánh Trung. “Trung chạy bộ được một đoạn thì không biết vì sao chạy vào cầu khỉ, rơi xuống kênh. Cả ba đã chờ Trung ngoi lên để đánh dằn mặt vì không có làm gì mà Trung lại rượt đuổi đánh bị cáo. Bị cáo không ác ý, không mâu thuẫn gì cả” – Nguyện nói.

Chủ tọa ngắt lời: “Anh Trung chạy bộ không thể nhanh hơn các bị cáo nên mới chạy vào cầu khỉ”.

Trường khai thêm: “Bị cáo nghĩ anh Trung chạy đoạn đường trên 300 m thì mệt. Khi bị cáo chở hai người đuổi theo thì đoạn đường càng lúc càng gần do anh Trung chạy bộ. Nếu anh Trung không qua cầu khỉ thì sẽ đuổi kịp. Thấy Trung té, mực nước chỉ khoảng 1 m, đứng canh khoảng 5-6 phút nhưng không thấy ngoi lên và cũng không nghĩ Trung nguy hiểm đến tính mạng” – Trường nói.

Mẹ của anh Trung cho rằng truy tố các bị cáo ở tội giết người với lỗi cố ý gián tiếp là không đúng mà phải là cố ý giết người. “Nhà tôi làm ao vuông dĩ nhiên con tôi phải biết bơi. Chú ruột vớt xác con tôi lên, mặt con tôi úp xuống, máu ra cục cục. Tôi khóc la lên, vợ ông Đen (người dân gần hiện trường) ra nói con bà bị giết chết. Gia đình có chứng kiến khám nghiệm tử thi nhưng không ký vì nội tạng con tôi đã bị dập, lưng có vết bầm, cổ máu bầm cục, dạ dày không có nước chứ không giống như trong hồ sơ. Họ giết con tôi siết cổ bằng xích, quăng xác xuống kênh. Tôi yêu cầu phải xử các bị cáo tội cố ý giết người” – mẹ nạn nhân bức xúc.

“Không có căn cứ khẳng định bị cáo siết cổ nạn nhân”

Công tố viên nhấn mạnh: “Lúc bị cáo Trường bị Trung cầm dao rượt đuổi sao không báo công an? Do ý thức chấp hành pháp luật không tốt. Rõ ràng lực lượng bị cáo đông hơn nên Trung mới chạy. Điều này chứng tỏ người ta sợ mới chạy, lẽ ra thì thôi, chứ lại cố đuổi theo”. Theo kiểm sát viên, Nguyện, Trường và Lâm đã sử dụng cây gỗ, dây xích rượt đuổi Trung để đánh. Mặc dù ba bị cáo không có ý định tước đoạt mạng sống của Trung nhưng hành vi nhiều người cầm cây rượt đuổi hậu quả làm anh Trung rơi xuống kênh, thấy trước hậu quả chết người có thể xảy ra nhưng vẫn bỏ mặc. Vì vậy kiểm sát viên đề nghị phạt Nguyện từ 10 đến 11 năm tù, hai bị cáo còn lại 8-9 năm tù về tội giết người.

Tranh luận, luật sư của ba bị cáo cho rằng các bị cáo chỉ phạm tội gây rối trật tự công cộng. Luật sư đồng ý với gia đình nạn nhân là cho tới thời điểm này vẫn chưa xác định được nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân. Cụ thể theo hồ sơ, nạn nhân chết là do ngạt nước. Các bị cáo chỉ rượt đuổi để đánh dằn mặt, đây không phải là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết. Đoạn đường đuổi Trung là thẳng, không nhất thiết nạn nhân phải chạy qua cầu khỉ. Thấy nạn nhân nhảy xuống kênh nhưng không thấy ngoi lên không thể nào nói là chết đuối vì dưới sông mực nước chỉ có khoảng 1 m

Cuối cùng tòa nhận định: Ba người rượt một người bằng mô tô một đoạn đường dài nên hoảng sợ quá nạn nhân mới chạy vào cầu khỉ, nhảy xuống sông. Mặc dù các bị cáo không đánh bị hại và bị hại chết là ngoài ý muốn nhưng nếu các bị cáo không rượt đuổi đến cùng thì nạn nhân đã không chết. Gia đình nạn nhân cho rằng các bị cáo dùng dây xích siết cổ là không có căn cứ. Từ đó, tòa phạt các bị cáo mức án như đã nói và buộc các bị cáo bồi thường cho gia đình nạn nhân 95 triệu đồng.

Đánh chết rồi quăng xuống kênh?

Ông Hứa Vĩnh Đạt (cha của nạn nhân Trung) cho biết ông từng làm đơn kiến nghị các cơ quan chức năng làm rõ cái chết của con trai ông. Ông cho biết trước đó Trung không hề quen biết hay có mâu thuẫn với ba bị cáo này. Hôm xảy ra vụ việc, Trung đi đổi vỏ bia và có nhờ một người bạn chở đi. Đến quán thì thấy ba bị cáo đang ngồi nhậu. Ba bị cáo vốn sẵn có mâu thuẫn với người bạn của Trung nên mới thấy mặt đã gây gổ và đánh nhau với người bạn này và đánh cả Trung. Trung xuống vỏ lãi chạy về vuông tôm của người cậu. Sau đó, người dượng đã chở Trung đến quán nhậu để hỏi đầu đuôi nhưng lúc này các bị cáo đã về. Người dượng chở Trung về, trên đường về thì bị nhóm bị cáo chặn đánh ba lần. Gia đình gọi điện thoại cho Trung thì thấy chuông reo nhưng không bắt máy…

Ông Hứa Vĩnh Đạt – cha nạn nhân Trung và hiện trường nơi gia đình phát hiện xác Trung. Ảnh: PL

Trong đơn, ông Đạt nêu: “Trung bị đánh tại ba vị trí: Ngay quán đến trả vỏ bia, tại cống gần nhà của bị cáo Lâm và lần thứ ba là gần cây cầu khỉ, nơi phát hiện Trung chết”. Theo ông Đạt, trong khi đi tìm con, ông gặp trưởng Công an xã Vĩnh Mỹ A đang cầm điện thoại của Trung, ông hỏi: “Con tôi đâu?”. Vị công an này trả lời: “Con ông lội kênh về rồi”. Gia đình đi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Một người phụ nữ nhà ngay sát bên cây cầu chỉ xuống kênh nói với ông: “Trung đã bị giết rồi vứt xác chỗ đó”. Gia đình xuống chỗ vừa chỉ thì đụng ngay xác Trung.

“Ngày con tôi chết là 15-10-2012, tức ngày 1-9 âm lịch. Hôm đó là ngày nước ròng, mực nước nơi sâu nhất chỉ khoảng 1 m. Nếu con tôi thực sự nhảy xuống kênh thì cũng không thể chết ngạt nước được bởi nó là dân làm vuông, bơi lội rất giỏi, không thể vừa rơi xuống đã chết ngay tại vị trí rơi được. Nhiều người gần nơi xảy ra án mạng nói với tôi họ trông thấy con tôi bị đánh chết rồi ném xuống kênh. Tuy nhiên, khi tôi nhờ họ ra tòa làm chứng thì họ lại sợ…” – ông Đạt trình bày.

NGÂN NGA

Nguồn: Báo Pháp Luật Tp.HCM.

9b61c9add26ae66de11f78f97af7a160_L

NGUYÊN PHÓ THANH TRA GIAO THÔNG ĐẮK NÔNG PHỦ NHẬN VIỆC NHẬN HỐI LỘ

 

Thứ tư 19/08/2015 20:04


(PLO)
 – Ngày 19/8, TAND tỉnh Đắk Nông đã mở phiên tòa xét xử sơ thẩm vụ án hình sự đưa và nhận hối lộ xảy ra tại Trạm kiểm tra trọng tải xe lưu động số 56 (trạm cân số 56, Sở GTVT Đắk Nông).

Theo đó, các bị cáo Lê Đình Trọng (SN 1975, nguyên phó Chánh Thanh tra Sở GTVT Đắk Nông, trạm trưởng Trạm kiểm tra trọng tải xe lưu động số 56) bị truy tố về tội “nhận hối lộ”; 2 bị cáo Nguyễn Xuân Chung (SN 1968, trú TP. Buôn Ma Thuột, Đắk Lắk) và Nguyễn Trọng Toàn (SN 1979, trú huyện Tây Sơn, Bình Định) về tội “đưa hối lộ”.

Theo cáo trạng của Viện KSND tỉnh Đắk Nông, vào năm 2013, Nguyễn Trọng Toàn (nhân viên Công ty TNHH Hiệp Toàn) đã xin số điện thoại của Lê Đình Trọng nhờ giúp đỡ khi xe của công ty qua địa bàn xảy ra vi phạm về tải trọng và được Trọng đồng ý. Vào tháng 4/2014, Lê Đình Trọng nhiều lần gọi điện cho Toàn gợi ý khoản tiền “bảo kê”. Toàn nhờ vợ và em trai vợ 2 lần chuyển vào tài khoản Trọng số tiền 20 triệu đồng. Trong hóa đơn, vợ Toàn ghi nội dung chuyển tiền “thanh toán tiền luật trên đường”.

 


Các bị cáo tại phiên tòa sơ thẩm

Kết quả điều tra, từ đầu năm 2014 đến tháng 10/2014, Công ty TNHH Hiệp Toàn đã vận chuyển 89 chuyến dầu ăn trên tuyến quốc lộ 14 và 99 chuyến xe container gỗ từ Đắk Nông về TP. HCM nhưng không bị xử lý.

Cùng thời gian,  Nguyễn Xuân Chung (nhân viên doanh nghiệp vận tải Phước Hòa, ở Đắk Lắk) đã 2 lần chuyển vào tài khoản của Nguyễn Tấn Mẫn (SN 1977, đội trưởng Đội TTGT, Sở GTVT Đắk Nông, kiêm phó Trạm trưởng Trạm cân số

56) số tiền 29 triệu đồng để được bỏ qua lỗi vi phạm. Doanh nghiệp vận tải Phước Hòa đã vận chuyển 173 chuyến xe quá tải trọng nhưng không bị xử lý.
Vào tháng 10/2014, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đắk Nông đã ra quyết định khởi tố, bắt tạm giam đối với Lê Đình Trọng để điều tra hành vi “nhận hối lộ”. Nguyễn Tấn Mẫn cũng được triệu tập lên làm việc, tuy nhiên nghi can này đã nhảy lầu tự tử tại trụ sở công an tỉnh.  Nguyễn Xuân Chung và Nguyễn Trọng Toàn sau đó bị khởi tố, bắt giam về tội “đưa hối lộ”.

Phiếu chuyển tiền ghi “thanh toán tiền luật trên đường” mà Toàn chuyển cho Trọng

Tại tòa, Lê Đình Trọng khai nhận việc chuyển tiền qua tài khoản là có thật. Tuy nhiên, bị cáo lý giải việc chuyển tiền là do Trọng mượn của Toàn khi bị ốm. Về phía Nguyễn Trọng Toàn, bị cáo khai chỉ làm môi giới dịch vụ cho các xe tải chở dầu ăn và xe container lưu thông qua điện bàn để ăn hoa hồng chứ không trực tiếp ký kết hợp đồng vận chuyển hay điều khiển phương tiện. Toàn cũng khai, 2 lần chuyển tiền cho Trọng là do Trọng nhờ vay tiền dùm lúc ốm. Toàn cũng khai, hóa đơn chuyển tiền ghi “thanh toán tiền luật trên đường” là do vợ Toàn tự ghi. Còn bị cáo Nguyễn Xuân Chung khai nhận, nguyên nhân chuyển tiền cho ông Mẫn là do lo sợ nhà xe bị làm khó dễ.

Qúa trình điều tra theo chuyên án, Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Đăk Nông đã mời ông Nguyễn Tấn Mẫn lên trụ sở làm việc. Tuy nhiên, trong quá trình làm việc, ông Nguyễn Tấn Mẫn xin đi ra ngoài rồi bất ngờ nhảy từ tầng 2 của công an tỉnh xuống đất dẫn đến tử vong. Gia đình ông Mẫn sau đó cho rằng cái chết của ông Mẫn có nhiều bất thường. Tuy nhiên phía lãnh đạo Công an tỉnh Đăk Nông kết luận ông Mẫn nhảy lầu chết.

Tại phiên tòa, trong phần tranh tụng, các luật sư bào chữa cho các bị cáo đã đưa ra nhiều chứng cứ, tình tiết mới quan trọng và cho rằng Viện KSND tỉnh Đắk Nông kết luận các bị cáo tội danh đưa và nhận hối lộ là chưa đủ căn cứ. Luật sư Trần Giáng Hương – Trưởng Văn phòng Luật sư Tam Đa (Đoàn Luật sư TP. HCM) phân tích, việc cơ quan điều tra căn cứ vào chứng từ vận chuyển, hồ sơ khai thuế và xác nhận của đơn vị thuê vận chuyển của Công ty TNHH Hiệp Toàn để lấy số liệu ghi trong hồ sơ vụ án là chưa hợp lý. Việc kết luận 99 chuyến xe container vận chuyển gỗ từ Đắk Nông đi TP. HCM và được Trọng bỏ qua là chưa xác đáng, bởi thực tế, các chuyến xe này không đi qua Trạm cân số 56.

Cũng theo luật sư Hương, hoạt động của trạm cân có sự phối hợp giữa lực lượng TTGT và CSGT. Các ca trực đều luân phiên cán bộ nên Trọng không thể biết xe của Toàn, thời gian qua trạm để “bảo kê”.

Với nhiều tính tiết, chứng cứ mới, HĐXX đã quyết định trả hồ sơ vụ án về Viện KSND tỉnh Đắk Nông để tiếp tục điều tra bổ sung, làm rõ.


ĐẠI DŨNG-NGUYỄN ĐỨC